CẢM NHẬN ĐÊM GIAO THỪA

Đêm giao thừa Tây hay Ta, Đạo hay Đời, Tỉnh hay Say, Nghèo hay Giàu vẫn âm ỉ một nỗi buồn vô cớ, vô duyên, "tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn". Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai. Nhớ ai mà buồn, hay buồn vì cảm thấy mùa xuân không phải của mình. Nỗi buồn của một kẻ yếu niềm tin mà ra gió.

Xuân về, hoa vẫn nở, trăng vẫn tròn, rượu vẫn rót, tình vẫn nồng, tất cả chỉ là phù vân. Quy luật tự nhiên là thế mắc gì phải buồn, hay là bản năng gốc của một kẻ tâm thần, ham sống, thèm yêu. Trĩu trên vai gánh nặng ân tình của phận mình của một kiếp phù sinh.

Cái sự yêu thương ở giữa cuộc đời này, xem ra không đơn giản chút nào và nó đã làm tình làm tội biết bao nhiêu thân phận con người. Yêu thích ai thì muốn người đò mãi mãi là của mình, thuộc về mình, nhưng quy luật đời là phù vân, là phải chia tay: kẻ ở người đi; người về buồn lắm mà không thể nói ra với ai.

Đêm giao thừa là đêm nhắc lại cõi lòng, yêu ai, ghét ai, thương ai, nhớ ai. Nếu bảo rằng tôi chỉ biết yêu mà không ghét bao giờ, là tôi nói dóc. Phận người thật lạ, bắt phong trần phải phong trần, cho thanh cao mới được phần thanh cao của cụ Nguyễn Du xem ra vẫn hợp thời. Người ta có thể vui chơi, đàn hát, cụng ly trăm phần trăm, quyây quần với nhau một đời, nhưng vẫn cứ lạc loài, lẻ loi mộc chốc, một tích tắc đó đôi khi là tất cả.

Đêm giao thừa không như ý thì buồn lắm người ơi, nhưng cũng không vì thế mà chết được, vì ngày tết cũng sẽ đi qua đời ta như cơn gió thoảng. Ta cũng sẽ vui cười, nâng chén chúc tụng nhau, như cái máy đã được lập trình. Nhưng đã là cái máy thì rất vui nhưng niềm vui của máy móc thì nó khác với con người, có nghĩa là niềm vui không trọn. Trịnh Công Sơn bảo tôi: “Đừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuyệt vọng” nhưng hết cái tuyệt vọng này tôi lại rơi vào cái Tuyệt vọng khác.

Thiên Chúa là tình yêu, vì Ngài hiền lành và nhân hậu vẫn luôn luôn ban cho ta những ngày vui mới. Nhưng ngày vui của đời thì mênh mông vô tận. Với niềm tin Ngài giáng sinh ngoài đồng, sống ngoài đường, và chết trên đồi, đúng là hết tuyệt vọng này đến tuyệt vọng khác, liên tiếp nhiều tuyệt vọng lại hóa thành niềm vui. Niềm vui được hóa thân thành niềm tin, cho phận người cho một kiếp phù sinh.

Người đã cho ta một niềm an ủi vô bờ, chỉ cho đi mà không bao giờ nhận lại. Người cho ta tất cả và mỉm cười khi thấy ta dại dột. Vậy thì ta tuyệt vọng cứ tuyệt vọng, yêu cứ yêu, còn sống là còn yêu, yêu cả cái đêm giao thừa tuyệt vọng.

Quy luật âm dương, sáng tối, vui buồn, cho ta thấy cuộc đời này không có gì là tuyệt đối, thì làm gì có tuyệt vọng và như thế đêm nay ta GIAO cái tuyệt vọng cho năm cũ và THỪA hưởng mầu nhiệm tình yêu trong năm mới.
Lê Hiếu
Share:

Bài viết mới

Bài xem nhiều

LỜI CHÚA HẰNG NGÀY

ĐỌC KINH THÁNH

Bạn nên xem

Tổng số lượt xem

Quốc gia truy cập

Flag Counter