THỨ HAI TUẦN 21 THƯỜNG NIÊN
Mt. 23, 13-22
KHỐN CHO KẺ GIẢ HÌNH
Đức Giê-su nói : "Khốn cho các ngươi, những kinh sư và
người Pha-ri-sêu giả hình ! các ngươi khóa cửa Nước Trời không cho thiên hạ vào
! các ngươi đã không vào, mà những kẻ
muốn vào, các ngươi cũng không để họ
vào." (Mt. 23, 13)
Nếu có ai hỏi sao một người hiền lành, dịu ngọt nhất như Đức
Giê-su lại có những lời như xẻ cưa, lửa đốt như vậy trong Tin Mừng của Người
khi Người khiển trách những kẻ giả hình và những kẻ làm gương mù ? Vì lợi ích
tương lai của công trình Người, Người phải lột mặt nạ tập đoàn kinh sư lợi dụng
quyền thế tách rời Người ra khỏi những người thường dân bé nhỏ. Hôm nay, Người
nói rõ sự thật về họ một cách trịnh trọng :
Những kẻ giả hình xưa :
Tiếng kêu : "Khốn cho" kẻ giả hình, họ giả hình vì
chỉ thực hành những nghi thức tôn giáo hoàn toàn hình thức bên ngoài, khác xa với
lòng đạo đức chân thực sống động bên trong con người. Kẻ giả hình luôn lợi dụng
việc thờ phượng Thiên Chúa hằng sống để thượng tôn pháp luật và nghi lễ bên
ngoài một cách xảo quyệt. Chính ra việc phụng sự Thiên Chúa phải thành thực và
sống động bởi lòng yêu mến chân chính.
Những lời khiển trách của Chúa còn tới chúng ta ngày nay
không ?
Kẻ giả hình ngày ngay.
Chúng ta có là kẻ giả hình không ? Không nên khóc thương những
kẻ giả hình khốn khổ xưa, cũng không xét đoán ai. Nhưng chính mình chúng ta có
sống chân thật không ? Trong đời sống chúng ta ? trong lúc hành đạo ? có thể
chúng ta có nhiều thái độ giả hình được biện minh nhân danh phục vụ, cần cho hợp
thời dựa vào sự đổi mới của Công đồng Va-ti-can 2 hay liệng bỏ lời Giáo Hội là
Thầy dạy.
Chúng ta giầu và phong phú lắm. Phải, đúng là chúng ta rất
phong phú về lễ nghi. Nhưng chúng ta có biết tự hạ mình xuống giúp những kẻ
không có gì chăng ? có lẽ chúng ta cầu nguyện nhiều, nhưng có vừa đủ để cho người
khác cầu nguyện không ? và có khi họ cầu nguyện còn thành thực hơn chúng ta nhiều.
CG.
THỨ BA TUẦN 21 THƯỜNG NIÊN
Mt. 23, 23-26
CÔNG BÌNH, NHÂN ÁI, THÀNH TÍN, TRONG SẠCH
Đức Giê-su nói : "Khốn cho các ngươi, hỡi các kinh sư
và người Pha-ri-sêu giả hình ! Các ngươi nộp thuế thập phân về bạc hà, thì là,
rau húng, mà bỏ những điều quan trọng nhất trong lề luật là công bình, lòng
nhân và thành tín. Phải làm các điều này mà không bỏ các điều kia." (Mt.
23, 23)
Tôi rất thích mấy câu Phúc Âm này. Một lần nữa Đức Giê-su tỏ
ra yêu thương những người biệt phái. Người hiểu và kính trọng họ biết bao.
Nhưng Người cũng khiển trách thái độ nước đôi của họ : Vừa cứu vãn những vẻ bề
ngoài bằng những cử chỉ vô ích, vừa loại bỏ những điều chân thực bên trong.
Đó là kiểu mẫu người tốt thời Đức Giê-su và chúng ta ngày
nay cũng thế. Một đàng họ rất khắt khe tỉ mỉ bên ngoài, đàng khác họ quá phóng
túng bên trong. Họ tỏ ra rất tự do rộng rãi đối với những điều thật sự quan trọng.
Càng đọc đi đọc lại những câu Tin Mừng này, tôi càng thấy nực
cười ! Đó là những câu rất đúng với hiện tại ! Nếu chúng ta muốn rõ, chúng ta
thử tự đánh giá mình một chút xem Tin Mừng là tấm gương soi cái gì ?
Ba điều :
Ba điều này làm cho chúng ta phải chú ý : "Ba điều quan
trọng nhất trong lề luật là : Công bình, lòng nhân ái và thành tín". Các
ngôn sứ, Đức Ki-tô, thánh Phao-lô và ngày nay Giáo Hội hằng rao giảng. Chính những
điều này. Những bổn phận về công bình xã hội và tình yêu thương quan trọng hơn
những bổn phận về nghi lễ. Các Ngài đã không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng : Giúp
những người nghèo khó, trung tín trong đời sống gia đình, công bình xã hội
trong công ăn việc làm, định mức giá cả, thuế má, đồng lương. Ngôn sứ
Za-ca-ri-a cũng kêu gọi : "Hãy thực hiện công bình theo chân lý, thực hành
lòng yêu thương đối với nhau. Chớ áp bức kẻ góa bụa, mồ côi, khách lạ, nghèo
khó và đừng mưu mô trong lòng để hãm hại nhau" (7, 9-10).
Không trong sạch :
Nhờ so sánh những lời Đức Giê-su khiển trách biệt phái,
chúng ta thấy đó cũng là những lời khiển trách chúng ta. Phải, Người khiển
trách tôi, khiển trách bạn : "Các ngươi lọc con muỗi, nhưng lại nhốt con lạc
đà", "Các ngươi rửa sạch chén đĩa, nhưng bên trong thì đầy những chuyện
trộm cắp và vô độ", bất công, lừa đảo lẫn nhau.
Chỉ con tim trong sạch mới nhìn thấy rõ Thiên Chúa. Không phải
cái bên ngoài vào miệng làm cho con người ra nhơ bẩn, nhưng cái bên trong con
người ra, mới làm nhơ bẩn con người thật sự. (Mt. 15, 11. 15-20)
JM.
THỨ TƯ TUẦN 21 THƯỜNG NIÊN
Mt. 23, 27-32
MỒ MẢ QUÉT VÔI
Đức Giê-su nói : "Khốn cho các ngươi, hỡi các kinh sư
và người Pha-ri-sêu giả hình ! Các ngươi giống như mồ mả tô vôi, bên ngoài có vẻ
đẹp, nhưng bên trong thì đầy xương người chết và đủ mọi thứ ô uế." (Mt.
23, 27)
Một lần nữa, Đức Giê-su tiếp tục nhấn mạnh cái hố sâu giữa
thực chất của hữu thể và cái ảo ảnh. Tư tưởng này được soi sáng bằng một hình ảnh
khá kinh khủng.
Hằng năm, trước mấy ngày lễ Vượt qua, người Do-thái quét vôi
những mồ mả của họ. Chính là để thấy rất rõ và tránh động đến mồ mả sợ bị dơ, lỗi
phạm đến luật trong sạch. Quét vôi trắng phản chiếu ánh mặt trời lấp loáng
không che giấu được đống hôi thối bên trong nấm mồ.
Thánh ý Thiên Chúa
Mồ mả,đó là hình ảnh biệt phái, cũng là hình hài chúng ta.
Những ảo ảnh bên ngoài về công bình không thể che lấp sự độc ác bên trong. Tất
cả cái hiện thấy bên ngoài chỉ là lừa gạt, giả hình người ta có thể tự lừa dối
mình, mình sống theo thánh ý Thiên Chúa nếu chỉ lo lắng theo nghĩa đen, thay vì
sống sâu sa tận thâm tâm tinh thần.
Thiên Chúa làm sống lại rất nhiều ngôn sứ, nhiều người công
chính giữa lòng dân tộc. Ngài không ngừng gửi các ông đến, trao cho các ông
loan báo sứ điệp của Ngài cho đến tận ngày nay nữa. Nhưng người ta lờ đi, liệng
bỏ đi.
Luôn luôn có giả hình lộ dạng qua những hành động của biệt
phái và của chúng ta. Kẻ giả hình cứ tưởng mình tốt hơn cha ông mình, tưởng
mình là người công chính khi sơn phết mồ mả người xưa. Đó là sự ngộ nhận. Một
ngộ nhận đáng sợ về tình trạng riêng của mình ! Ta có thể tự hỏi những ảo tưởng
đó không có ở các Ki-tô hữu chăng ? Nếu nhìn lại những trang sử đen tối của
Giáo Hội, Ki-tô hữu chúng ta chẳng khá hơn gì cha ông mình.
Cũng thật đáng hổ thẹn khi nhìn lại trang sử Giáo Hội của
chúng ta hiện nay và cũng đáng hổ thẹn khi lên án tất cả mọi cái xảy ra vì lấy
cớ giả dối là phải trung thành với truyền thống.
Cần phải đặt lại lịch sử và chiêm ngắm các vị thánh đã sống
trong thời buổi bi thảm của lịch sử, sẽ thấy được các Ngài đã phải hoàn toàn
vâng phục những quyền bính yếu đuối đến chừng nào.
JM.
THỨ NĂM TUẦN 21 THƯỜNG NIÊN
Mt. 24, 42-51
KHI NÀO CHỦ VỀ ?
Đức Giê-su nói : "Anh em hãy biết điều này : nếu chủ
nhà biết vào canh nào kẻ trộm sẽ đến, hẳn ông đã thức, không để nó khoét vách
nhà mình đâu. Cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút
anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến." (Mt. 24, 43-44)
Người ta đặt tên cho những dụ ngôn này là ‘tỉnh thức’ : hôm
nay bàn về người quản lý, mai là mười cô trinh nữ, thứ bảy đến những nén bạc.
Người ta nói toàn bộ chương này là tối tăm nhất của sách Tin Mừng, nhưng may
thay chương này không phải là chương quan trọng nhất.
Phải, khi nào ?
Trước hết câu dụ ngôn nói : "Anh không biết bao giờ chủ
về". Vì thế, cần phải thỉnh thức, phải canh gác luôn luôn. Đức Giê-su nói
thêm : "Con Người sẽ đến vào giờ người ta không ngờ". Vậy phải canh
thức thật đặc biệt, nếu người ta không muốn bỏ lỡ giờ này. Sự canh gác này
không chỉ có nghĩa đến ngày tận thế, còn hiểu là giờ chết mỗi người chúng ta.
Không ai biết ngày giờ nào mình chết, không ai có thể tính toán, thấy trước lúc
nào mình chết, chuẩn bị chết cũng là chuẩn bị ngày giáng lâm của Chúa.
Nếu ta không ngừng chuẩn bị đón Chúa đến, ta sống với thái độ
Công giáo chân thành để đón rước Chúa.
Người đầy tớ trung tín
Những câu dụ ngôn này rõ ràng liên quan trước nhất đến những
người có trách nhiệm với cộng đoàn Giáo Hội. Phải truyền lại cho tín hữu những
của cải bởi trời mà họ có bổn phận phải phân phát. Sự trung tín này và để xứng
đáng với sự tin cậy chứng tỏ họ sẵn sàng luôn luôn với chủ nước trời đang trông
đợi họ. Sự tỉnh thức của họ chứng tỏ lòng trung tín hăng say phục vụ Ngài. Sự
phục vụ này, quả thật không để cho họ có thể lo nghĩ đến thân phận mình ; Hằng
ngày, họ được hướng dẫn tới mức chỉ chuyên cần thi hành trách nhiệm họ đã nhận.
Ngược lại, thật kinh khủng cho kẻ phí phạm thời giờ, thật
kinh khủng cho kẻ bỏ bê nhiệm vụ đã được trao phó, thật kinh khủng cho kẻ sống
bê bối, buông thả và lạm dụng những người đồng nghiệp. Nó bị đồng hóa với những
kẻ giả hình và sẽ bị trừng phạt dành sẵn cho nó. Một đời sống đào sâu cái hố giữa
lời nói và việc làm, giữa dáng vẻ bên ngoài với thực thể con người đều bị xét xử.
JM
THỨ SÁU TUẦN 21 THƯỜNG NIÊN
Mt. 25, 1-13
NHÌN XA TRÔNG RÕ
Đức Giê-su nói : "Bấy giờ Nước Trời cũng giống như chuyện
mười trinh nữ cầm đèn của mình ra đón chú rể. Trong mười cô đó, thì có năm cô dại
và năm cô khôn. Quả vậy, các cô dại mang đèn mà không mang dầu theo. Còn các cô
khôn thì vừa mang đèn vừa mang chai dầu theo." (Mt. 25, 1-4)
Kết thúc bài giảng trên núi, Chúa đã so sánh hai hạng người
một khờ dại, một khôn ngoan. Kẻ khờ dại đã xây nhà trên cát, kẻ khôn ngoan xây
nhà trên đá. Trong dụ ngôn này, chúng ta thấy sự đối nghịch giữa khờ dại. Những
kẻ khôn ngoan thì nghe lời Tin Mừng và đem ra thực hành. Những kẻ khờ dại nghe
Tin Mừng mà không sống theo.
Dàn cảnh.
Những cô trinh nữ theo cô dâu ra đón chàng rể và các cô đưa
dâu về tới nhà chàng rể để dự tiệc cưới.
Điều đáng chú ý trong câu chuyện dụ ngôn kể hoàn toàn hợp
lý, không tìm thấy một chi tiết nhỏ nào bị thay đổi. Nhưng bản văn tin mừng nhấn
mạnh hơn đến ánh sáng đức tin. Mỗi Ki-tô hữu đều biết rõ ai là chàng rể, những
ai là cô khờ dại hay cô khôn ngoan, đám cưới có ý nghĩa gì và cổng đóng lại tượng
trưng cho sự khủng khiếp nào.
Hình ảnh và sự thực.
Trong những dụ ngôn này của Đức Giê-su luôn luôn nhắc đi nhắc
lại điều này : dầu đầy bình, áo cưới khi dự tiệc cưới, xây nhà trên đá đều làm
nổi bật một đời sống độc nhất đó là đời sống đức tin sẽ được Đấng phán xét đón
nhận.
Chúa còn muốn dạy chúng ta một bài học khác nữa : đó là
chúng ta tự do làm điều ta muốn, và không phải Chúa từ chối, chính chúng ta
không sẵn sàng tiếp nhận Ngài hoặc tiếp nhận Ngài, nhưng đòi Ngài phải theo điều
kiện mình, phải theo tính nông cạn của chúng ta. Có khi ta sẵn sàng đi theo một
bước nào đó, trong đường lối của Chúa, nhưng chúng ta lại không chấp nhận đi đến
cùng đường với Ngài ! như vậy, chúng ta đều là kẻ khờ dại. Bao giờ chúng ta là
những kẻ khôn ngoan. JM
THỨ BẢY TUẦN 21 THƯỜNG NIÊN
Mt. 25, 14-30
SAU MỘT THỜI GIAN
Đức Giê-su nói : "Quả thế, cũng như có người kia sắp đi
xa, liền gọi đầy tớ riêng của mình đến, mà giao phó của cải mình cho họ. Ông
cho người này năm nén, người kia hai nén, người khác nữa một nén, tùy khả năng
riêng mỗi người." (Mt. 25, 14-15)
Dụ ngôn Tin Mừng hôm nay, Chúa nhắc nhở chúng ta là : trong
suốt đời sống của chúng ta không phải chỉ có trung tín làm theo ý Chúa mà còn
phải biết sáng kiến và làm theo những điều Chúa mong đợi mỗi người chúng ta.
Tùy theo phương tiện mỗi người.
Điều đáng chú ý là Chúa không đòi cái gì quá sức chúng ta,
quá khả năng chúng ta. Không thể đòi ta phải làm cho ta lớn lên một tấc ! khi
người ta đòi phải " vượt mức chỉ tiêu" thì đó chỉ là đòi theo sức
tương đối không hiểu như một bổn phận. Cũng thế, Chúa đòi ta phải đổi mới con
người, có ý nghĩa là sửa chữa, đào tạo, giáo dục con người đã dựng lên và con
người tạo vật của mình.
Chúng ta được biết rằng chủ sẽ về sau một thời gian. Chúa
cho chúng ta thời gian để thực hiện đời sống mình và sống theo thánh ý Chúa. Nếu
chúng ta làm những điều xấu, sống trong lầm lạc, Chúa không đến treo giò không
kết án ngay đâu.
Chúa cho chúng ta thời gian làm cho sinh hoa kết quả những
ơn mà Chúa cho chúng ta mượn để rồi lại ban tất cả cho chúng ta. Ngài nắm giữ
thời gian, Ngài để cho chúng ta bắt tay vào việc. Đầy tớ trung tín lo làm trọn
điều mình phải làm, chủ có thể về tùy theo lúc chủ muốn, chủ sẽ vui mừng khi ý
chủ đã được thực hiện, mọi sự đều tốt đẹp.
Lòng yêu mến nồng nàn.
Khi ta trung thành vui vẻ theo ý Chúa, Ngài có thể đòi hỏi
ta tùy lúc Ngài thỏa lòng, Ngài mong chúng ta luôn sẵn sàng.
Vậy mọi sự đều tùy thuộc lòng mến của ta.
Đầy tớ xấu thì sao ? Tại sao nó không được thưởng ? Nó không
làm gì, chẳng yêu ai, chỉ biết đổ lỗi thất bại cho người khác : "Thưa ông,
tôi biết ông là người hà khắc , gặt chỗ không gieo thu nơi không vãi...".
Ai đáng trách ? chủ hay đầy tớ lười biếng vô dụng ? Ai trong chúng ta đáng
trách ? nếu chúng ta từ chối Thiên Chúa và thánh ý Ngài ?
Ước chi chúng ta can đảm một chút để nhận lỗi, hãy chân
thành thú nhận những ti tiện của mình. JM.