Được một quãng, ông gặp một người đàn ông đi ngược chiều với mình. Ông lại hỏi thăm đường đi đến tượng đài.
“Tượng đài ư ? Chính tôi là người đầu tiên nêu sáng kiến xây dựng tượng đài ấy.” – người đàn ông rất hãnh diện khoe khoang, rồi chỉ đường cho vị khách lạ.
Người khách lạ tiếp tục rảo bước. Được một quãng, ông gặp một tôn ông khác trên đường – và một lần nữa, ông lại hỏi thăm đường.
“Ồ, tượng đài? Tôi rành quá đi chứ. Bác biết không, chính tôi là chủ thầu đã xây dựng nên nó. Đây, bác đi theo ngả này.”
Cuối cùng, người khách lạ tìm thấy được tượng đài. Ông nhìn lên bức tượng, ra chiều nghĩ ngợi rất lung. Một lát sau, ông quay gót trở lui.
Khi vị khách lạ ra đến cổng thành, một trong những đứa trẻ chơi đùa ở đó nhìn chằm chằm lên khuôn mặt ông, rồi kêu lên với đám bạn của nó: “Chúng mày ơi, nhìn kìa ! Bác ấy chính là người của bức tượng đấy!”
Quả vậy, người ta đã ca tụng ông, đã xây tượng đài để tôn vinh ông, nhưng khi gặp ông rảo bước trên đường và nói chuyện với ông mặt đối mặt, họ đã không nhận biết ông.
***
Hàng ngày chúng ta đọc kinh, ca hát tuyên xưng chúc tụng Chúa; chúng ta cầu nguyện xin Chúa ban muôn ơn lành. Nhưng thực sự là chúng ta không nhận ra Người đã đến và hiện diện với chúng ta, qua Thánh Thể, qua những anh chị em hiện diện quanh chúng ta.
Lạy Chúa, xin mở đôi mắt tâm linh để con nhận ra Chúa hôm nay và hàng ngày trong cuộc sống thường nhật của con. (*)
Tác giả: Lm. Lê Công Đức