Đôi Mắt Tâm Hồn-Logos năm A

Ngày xưa, tại ngôi làng kia, có đôi vợ chồng rất đặc biệt : chồng gù lưng xấu xí, nhưng siêng năng, tốt bụng và hay giúp đỡ người khác. Còn người vợ thì xinh đẹp nhưng lại mù lòa. Ngày ngày, chàng gù lên rừng đốn củi bán lấy tiền nuôi vợ. Tuy nghèo và tàn tật, nhưng họ sống bên nhau rất hạnh phúc.Ngày kia, thấy chàng gù siêng năng, tốt bụng lại hay thương người, một vị tiên đã hiện ra với chàng gù đang lúc đốn củi và ban cho lọ thuốc thần. Vị tiên bảo chàng gù đem về xức lên mắt vợ để nàng được sáng mắt.

Chàng gù hết sức vui mừng vì có trong tay lọ thuốc thần đem lại ánh sáng cho người vợ mù lòa. Nhưng ngay lúc ấy, chàng gù chợt nghĩ : nếu vợ được sáng mắt, nàng sẽ nhìn thấy vẻ ngoài dị dạng, xấu xí của anh ta, liệu nàng có chấp nhận anh ta, hay sẽ bỏ rơi anh ta mà đi lấy người khác ?

Chàng gù bị giằng co trước hai sự chọn lựa : cho nàng sáng mắt hay cứ để nàng mù lòa ?

Cuối cùng, vì nghĩ đến hạnh phúc của vợ, chàng gù đã đưa lọ thuốc thần cho vợ, kể lại mọi việc, rồi âm thầm trốn đi.

Sau khi sáng mắt, người vợ vội vã đi tìm chồng và thấy anh ta nằm gục bên bờ suối vì đói khát. Nàng không những vẫn chấp nhận anh ta, mà còn thề sẽ tự vẫn nếu anh ta không quay về với nàng. Chàng gù đã trở về và hai người lại sống bên nhau thật hạnh phúc.

Qua câu chuyện cổ tích, chúng ta thấy đôi mắt thể xác quí giá biết bao, nhưng đôi mắt tâm hồn còn đáng quí hơn nữa. Người vợ đã biết nhìn người chồng tật nguyền bằng đôi mắt tâm hồn, để thấy được tấm lòng cao thượng của anh ta, mà giữ được sự thuỷ chung son sắt.

Hôm nay, trong bài Tin Mừng, thánh Gioan cũng kể cho chúng ta nghe câu chuyện Chúa cho anh mù bẩm sinh được sáng mắt. Không những Chúa chữa lành đôi mắt thể xác của anh ta, nhưng Chúa còn ban ánh sáng cho đôi mắt tâm hồn anh ta nữa.

Đôi mắt thể xác.

Ca dao Việt Nam có câu :

Trông mặt mà bắt hình dong

Con lợn có béo thì lòng mới ngon.

Người đời thường đánh giá con người qua dáng vẻ bên ngoài. Họ thường nhìn sự vật và con người qua lăng kính trần tục. Vì vậy, cái nhìn của họ bị méo mó, hoặc bị che khuất bởi những định kiến. Chúng ta gọi đó là cái nhìn của đôi mắt thể xác. Trong câu chuyện Tin Mừng, nhiều nhân vật đã mang đôi mắt đó :

- Các môn đệ đã nhìn thấy bệnh mù lòa là hậu quả của tội lỗi. Các ông chỉ nhìn thấy một Thiên Chúa nghiêm khắc hay trừng phạt những tội nhân. Họ không nhận ra Thiên Chúa khoan dung đầy lòng tha thứ. Với cái nhìn thành kiến, các môn đệ đã thiếu một trái tim nhân hậu, một tấm lòng xót thương đối với những kẻ khốn cùng và bất hạnh.

- Người Do Thái và những người láng giềng đã nhìn Chúa Giêsu như kẻ tội lỗi, không bởi Thiên Chúa mà đến. Họ tự hào mình là môn đệ của Môisen. Chính lòng tự cao tự đại đã che mờ đôi mắt đức tin, khiến họ không nhận ra Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa. Với cái nhìn của quan tòa, họ dẫn người mù đến với những người biệt phái để được “xét hỏi”.

- Những người biệt phái chỉ nhìn thấy Chúa Giêsu là kẻ vi phạm luật ngày Sabbat, vì Chúa đã chữa mắt cho người mù trong ngày kiêng việc. Tinh thần “nệ luật” đã làm đôi mắt họ thành mờ tối, nên họ không nhận ra “giới luật yêu thương”. Chính sự ham thích quyền lực đã che mờ đôi mắt yêu thương, nên họ chỉ thấy người mù là “kẻ sinh ra trong tội lỗi”. Họ đã khai trừ anh ta ra khỏi hội đường.

Nếu chỉ nhìn bằng đôi mắt thể xác, chúng ta không thể thấy ánh sáng tình thương. Nếu chỉ nhìn bằng đôi mắt thể xác, chúng ta chẳng khác gì người mù, mãi mãi sống trong bóng tối nghi nan, hận thù và thất vọng.

Đôi mắt tâm hồn.

Người ta thường nói : “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”. Vì thế, nhìn bằng đôi mắt tâm hồn, là chúng ta mở cửa tâm hồn để đón nhận ánh sáng của Chúa.

Người mù từ lúc mới sinh được Chúa chữa lành đôi mắt thể xác, nhưng anh ta cũng được Chúa mở đôi mắt tâm hồn. Chúa mở “cánh cửa sổ tâm hồn” cho người mù, nên anh đã nhận được ánh sáng niềm tin.

Khởi đầu, đức tin chỉ là những tia sáng nhỏ bé chiếu soi vào cuộc đời tăm tối của anh ta. Khi mới được chữa lành đôi mắt, anh chỉ nhận ra Chúa là “một người nào đó tên là Giêsu”. Trải qua những công kích, những tra vấn và xét hỏi, anh vẫn can đảm tiến bước không chút sợ hãi. Anh đã nhận được ánh sáng niềm tin nhiều hơn và tuyên xưng : “Chúa chính là một tiên tri”. Khi sự thử thách lên đến cao điểm : anh bị đuổi ra khỏi hội đường, anh càng kiên vững hơn. Đến lúc ấy, Chúa đã mở toang “cánh cửa tâm hồn” để cuộc đời anh được chan hòa ánh sáng đức tin. Anh nhận ra Chúa là Con Thiên Chúa và đã tuyên xưng : “Lạy Thầy, con tin”.

Hôm nay, chúng ta hãy nhìn bằng đôi mắt của Chúa, đôi mắt yêu thương và chân tình, vì “con người nhìn xem bên ngoài, còn Thiên Chúa thì nhìn xem tâm hồn” (Bài đọc I).

Mỗi người chúng ta được mời gọi mở rộng “cánh cửa tâm hồn” với cái nhìn chân thật, nhìn vào mình, nhìn anh em và nhìn Thiên Chúa. Với đôi mắt tâm hồn, ta nhìn vào mình để nhận ra những yếu hèn cần sám hối ăn năn, nhìn vào anh em để thấy những khổ đau bất hạnh mà cảm thông đỡ nâng, nhìn vào Thiên Chúa để can đảm tiến bước trên hành trình đức tin.

Trong cuốn sách “Những Kẻ Thích Đùa”, nhà văn Thổ Nhĩ Kỳ Azit Nêxin đã kể câu chuyện sau :

Có anh chàng kia rất thích đeo kính để trông có vẻ trí thức. Từ ngày thích đeo kính, tự nhiên anh ta có cảm giác mắt mình mờ đi, nhìn vật gì cũng không rõ.

Anh đến tiệm cắt kính, người ta bảo anh bị cận thị. Anh cắt một cặp kính cận đeo vào. Nhưng đeo kính cận, anh thấy mọi vật càng mờ hơn.

Anh đến một tiệm khác, người ta bảo anh bị viễn thị. Anh mang kính viễn thị thì thấy nhức đầu, mặt mày xây xẩm.

Anh đến một tiệm khác, người ta bảo anh không cận, không viễn mà bị loạn thị. Anh đeo kính loạn thị, thì thấy mọi vật chao đảo, quay cuồng.

Bực mình, anh cứ để vậy đeo. Một hôm, khi bước xuống bậc thang siêu thị, vì không nhìn rõ, anh bị té nhào, văng cả kính. Người ta đỡ anh dậy. Anh lần mò tìm được cặp kính đeo vào, thì lạ quá ! Anh thấy mọi vật thật rõ ràng, đâu ra đấy !

Anh vui vẻ về nhà. Vừa bước vào nhà, vợ anh nhìn thấy liền kêu lên : “Kính anh sao kỳ vậy ?”. Anh bỏ kính xuống xem, thì thấy cặp kính chỉ còn cái gọng ! Tròng kính bị văng đâu mất. Lúc ấy, anh mới biết vì đeo kính không tròng, anh mới nhìn rõ mọi vật.

Thì ra, anh chẳng bị bệnh gì về mắt cả, chỉ mắc bệnh thích ra vẻ trí thức thôi !

Ngày nay, đôi mắt chúng ta bị mờ tối, thậm chí bị mù lòa vì chúng ta đeo những cặp kính thiên kiến, lệch lạc. Mang cặp kính ghen ghét, chúng ta thấy người khác thật khó thương. Mang cặp kính ích kỷ, ta chỉ nhìn thấy mình. Mang cặp kính dục vọng, ta không nhìn thấy Chúa.

Trong mùa chay này, xin Chúa hãy mở mắt tâm hồn chúng ta, để chúng ta nhìn rõ bản thân mà sám hối và hoán cải, nhìn rõ tha nhân để yêu thương và giúp đỡ, nhìn rõ Chúa để trung thành bước theo Ngài.
Share:

LỜI CHÚA HẰNG NGÀY

Bài viết mới

Bài xem nhiều

NÊN ĐỌC

Bạn nên xem

Tổng số lượt xem

Quốc gia truy cập

Flag Counter